Nhật ký… ở nhà một mình

Chủ nhật - 15/06/2014 21:43
Đĩa nhạc Rock mình yêu nhất hồi sinh viên đập phá đã nằm phủ bụi 2 năm ở góc tủ được lấy ra, ly rượu vang cũng đã được rót ra, ánh đèn vàng cũng đã lấp ló sau rặng sấu đầu phố. Nghe nhạc trong lúc hoàng hôn nhuộm tím trời, bên ly vang đỏ, mình thấy như đã tìm lại được cả “một quãng đời bị đánh cắp”.
 Nhật ký… ở nhà một mình
Sáng nay, lúc đưa vợ và con về nhà ngoại, xong việc bước ra đường cảm giác như được sống lại cuộc đời trai trẻ trước đây. Từ khi có vợ cách đây 2 năm, nhất là lúc vợ đang mang bầu bí, rượu không được uống ở nhà vì sợ “mùi rượu ảnh hưởng đến thai nhi”, nhạc không được nghe to vì: “Em bị nghén, sợ âm thanh” (Lại còn loại bệnh nghén sợ âm thanh nữa mới tai hại).

Thú thực, hai mẹ con đi rồi cũng thấy nhớ con. Nhưng không sao, lúc nhớ con thì mình sang chơi với con rồi lại về hưởng sự yên bình mà từ khi lấy vợ mình tưởng sẽ vĩnh viễn mất...Mẹ vợ bảo mình ở lại bên ngoại nhưng mình xuống giọng thì thầm: “Tình hình an ninh giờ vô cùng phức tạp. Gần đây có vài đối tượng khả nghi thường lởn vởn quanh nhà, hiện con đã báo với công an để giăng bẫy. Sắp có chính biến xảy ra”... Bà mẹ vợ vốn tính thật thà, nhỏ nhẹ nên sợ tái mặt dặn: “Có việc gì con cứ để mấy anh công an bắt trộm, các anh ấy có võ. Có gì xảy ra thì con cứ đóng chặt cửa ngồi trong nhà mà hô thôi, con nhé”... Làm gì có trộm cắp gì? Mình “lừa đảo” tí ti để có lại cuộc đời tự do, hạnh phúc khi xưa. Ngày... Sao mình trông gầy phát sợ? Cũng phải thôi, cơm nước bữa đực, bữa cái, trước đây nhậu với anh em về nhà kiểu gì vợ cũng bắt ăn bát cơm, kể cả giữa nửa đêm. Không ăn thì bị cằn nhằn đến khổ, buộc phải ngồi vào mâm. Có lần rượu say díu mắt vẫn phải cố ngồi ăn rồi ngẫm nghĩ thấy đời mình sao khổ thế. Hôm kể với mấy đứa bạn về cái tình cảnh ấy, thằng Nam - bạn mình - làm câu thơ xuyên tạc: “Bát cơm chan đầy nước mắt, vợ còn đổ vào miệng ta”. Quả là như thế thật nhưng được tự do mà mắt sâu hoắm, cằm nhọn hoắt, gầy như con ma thế này thì mới thấy cái giá của tự do không hề rẻ. Thôi, mai ta cứ lôi đám bạn về nhà nấu nướng, đánh chén cho ngon bổ rẻ... mình là người tự do kia mà.

Ngày...

Tự do ơi! Sao cái giá của tự do lại đắt thế? Tối qua bị sốt, nằm bệt, định làm gói cháo ăn liền rồi đập quả trứng, thêm tí hành giải cảm như mọi khi vợ vẫn làm cho mình thì cháo hết, hành khô quắt trong tủ lạnh, trứng cũng hỏng đập ra thấy bốc mùi kinh khủng. Mỳ tôm cũng không còn, đến gạo cũng hết, sờ đến bình nước cũng chẳng thấy đâu nên đành uống nước lã... Uống xong một lát bị đau bụng... Không chịu đựng nổi nữa, khỏi sốt mò sang nhà mẹ vợ rủ vợ về, không thì cái thân mình có ngày tàn tạ. Nhưng vợ không thích về, vợ bảo: “2 năm rồi em mới được ở nhà với mẹ, được sống như hồi con gái được mẹ chiều”. Thôi! Không về thì thôi, ta sẽ sống tự do một cách hoang dã cho sướng cái cuộc đời.

Ngày...

Thằng Nam “Cuội” quấy không chịu được. Đến nhà mình ăn cơm mấy lần, quen hơi nó bạo gan lôi cả mấy cô bạn gái đến nhà mình ăn cơm. Bạn gái gì cái đám ấy, mình biết thừa là mấy chị em đó đang làm ở quán Karaoke chỗ bà chị nó... Mai mình phải góp ý nghiêm túc, nếu không hàng xóm nhìn thấy, họ báo lại với vợ thì hỏng hết cả cái danh dự của một con người đạo đức như mình (he he).

Ngày...

Con bé Lan - bạn thằng Nam - tốt thật, thỉnh thoảng lại qua giúp mình dọn dẹp nhà cửa. Mình quý nó như em gái nhưng hình như nó với mình không phải kiểu em gái với anh trai. Thương nó ở quê lên đi làm phục vụ ở quán Karaoke, tuy chỉ làm việc bưng bê nước cho khách thôi nhưng chỗ đó phức tạp lắm, mình phải xin việc làm khác cho nó không nhỡ nó sa ngã thì phí đời.

Ngày...

Nhìn cái Lan rạng rỡ trong bộ đồng phục mới của cơ quan ông anh, mình thấy cũng vui. Làm văn thư, việc này hợp vì Lan nhanh nhẹn, chịu khó, chịu khổ được. Nhưng chắc mình không nên gặp Lan nữa, hôm đi làm buổi đầu về, Lan đến nhà bảo nói một câu khó hiểu: “Em là con gái trưởng thành rồi, em có lựa chọn của em, anh đừng ngại”. Hiểu ra chuyện, mình quát nó: “Nếu em nghĩ anh tốt với em để có được em thì em nhầm. Bỏ ra vài đồng là anh có đầy những loại con gái như thế”. Nó khóc hu hu, trông cũng tội. Ngày... Giời đất ơi! Nỗi oan khuất này dẫu có nhảy xuống sông Hồng cũng không gột rửa nổi. Chiều nay, Lan đến nhà bảo: “Em xin lỗi anh vì đã hiểu nhầm lòng tốt của anh. Nhà cửa anh bề bộn quá, em dọn dẹp sạch sẽ để anh chuẩn bị đón chị với cháu về. Chị ấy vừa sinh lại bận con, dọn hết đống rác của các anh chắc cũng phát ốm”... Mình ngại nên bỏ ra ngoài đi mua mấy thứ lặt vặt. Về đến nhà thì thấy cả đám đông ùn ùn, vợ mình ngất xỉu đang nằm để mấy bà day trán, giật tóc sơ cứu, còn Lan thì đứng như trời trồng, tóc ướt sũng (chắc vừa tắm xong). Hóa ra gửi con cho mẹ, vợ mình tạt qua xem chồng ra sao thì lại gặp đúng lúc Lan ở nhà tắm bước ra, dọn dẹp xong thấy người bẩn quá mà mình không có nhà nên cô nàng vào tắm (vô tâm, vô tính thế là cùng).

Ngày...

Vợ mình đùa ác, sinh con thứ hai xong bảo mình: “Hay em bế con về ngoại như lần trước nhé”. Mình hoảng hồn: “Sao thế? Lần trước còn chưa sợ à? Mất mấy tháng giải thích mới xong lại còn suýt bỏ nhau”. Vợ cười ngất: “Tôi cũng chẳng dại mà để “thả rông” ông đâu. Đùa vậy thôi, Lan đã nhận giúp em việc nhà thời gian này rồi. Lan nó tốt thật, chị em kết nghĩa mà tình cảm như chị em ruột”. Mình vẫn già mồm: “Lan nó đến trông nhưng lúc nó tắm xong, em không được ngất đấy, lần trước bế lên viện, vẹo cả sườn”.. Vợ cười rũ rượi.

Theo Tuấn Lệ
Phụ Nữ Việt Nam

Nguồn tin: dantri.com.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây
Gửi phản hồi