Thị bước vào nhà, ném xấp ảnh vào mặt gã. Rồi thị gào lên, nước mắt giàn giụa. Thị khóc, thị trách móc, thị tru tréo mặc bao ánh mắt hiếu kỳ của khách hàng đang đổ dồn về phía mình. Mặt gã chuyển màu từ tái xám, đến đỏ ửng, rồi trắng bệch. Gã nhặt những tấm ảnh, rồi khác hẳn với những gì thị tưởng tượng, gã bước về phía thị trả lời cho bao thắc mắc của thị bằng một câu mà khi nghe xong thị càng thêm bội phần khó hiểu: “Cô ấy chẳng có điểm gì hơn cô cả, nhưng cô ấy cho tôi cảm giác mình là một thằng đàn ông”.
Gã lầm lũi bước về phòng. Gã biết, thị sẽ chẳng bao giờ hiểu được lòng gã. Nếu mà nói là gã không yêu thị thì không đúng, phải yêu thì gã mới cưới. Nhưng tình yêu ấy đã lụi tàn dần sau vài năm kết hôn. Gã sống giản dị, hiền lành và đơn giản. Ông trời se duyên cho gã và thị như thể để cho cái tính cách tháo vát pha chút lọc lõi của thị bù đắp cho cái sự đơn giản có phần chậm chạp ở gã. Người ta bảo gã sướng. Vợ gã chỉ nhìn thấy những ánh mắt thèm muốn của người khác, còn gã nhìn thấy cả những cái nhếch mép giễu cợt của thiên hạ. Gã thấy mình chẳng khác nào một thằng con lớn trong nhà. Bởi gã có quyền gì đâu? Sáng gã dậy, cơm nước đã sẵn. Gã chỉ việc ăn rồi đi làm. Tiền lương của gã trả qua thẻ, mà thẻ thì thị cầm, bởi vì “cái loại công chức cả ngày đút chân gầm bàn như ông thì cần gì đến tiền mà giữ thẻ”. Mỗi ngày trước khi đi làm, thị bỏ vào ví gã ít tiền lẻ, đủ để uống vài cốc nước và mua thêm bao thuốc lá. Thế nên bao nhiêu năm đi làm, đến khi mẹ gã ở quê muốn lợp lái cái mái tôn cho khỏi dột gã cũng phải ngửa tay xin tiền vợ. Thị nhét vào ví gã dăm triệu kèm lời mát mẻ tự mãn “mẹ anh đúng là số quá sướng mới có người con dâu như tôi”. Gã chẳng giỏi làm ăn, đã thế lại hơi chậm. Sau vài lần bị khách kêu ca, thị quát gã: “Chậm chạp lù rù thế thì đuổi hết khách của tôi đi à?” rồi xua gã vào trong nhà. Từ bận đó, gã đi làm về là ngồi lỳ trên phòng, thi thoảng xuống bếp phụ bà giúp việc nhặt rau. Thằng con đang tuổi lớn được mẹ chiều sinh hư, gã thấy nó bỏ học đi chơi nhưng cũng chẳng nói được nó. Bởi trong nhà, nhất nhất mọi thứ đều do mẹ sắp đặt.
Dạo gần đây, gã hay đi tập thể dục, sau mỗi lần tập mấy ông bạn thường ngồi nghỉ ở quán nước. Cô bán nước vốn là bạn học cũ của gã, lấy chồng trên này nhưng chồng mất sớm. Gã thấy thoải mái mỗi khi ngồi nói chuyện với cô ấy. Giọng nói nhẹ nhàng, am hiểu cuộc sống chứ chẳng như vợ gã. Thỉnh thoảng gã sang giúp cô ấy lắp đặt cái ống nước, sửa ổ điện dù cô ấy chẳng một lần nhờ vả. Sau mỗi lần như thế, cô ấy không ngớt lời cảm ơn lẫn trong đó ánh mắt cảm phục. Gã thấy người lâng lâng.
Gã từ từ đặt lên bàn tờ giấy, viết lên đó những dòng chữ mà thâm tâm gã chẳng hề mong muốn. Nhưng gã không muốn sống trong cái chĩnh gạo to tướng ấy nữa. Gã muốn thoát ra và sống cuộc sống của mình.
Linh Nhi
Nguồn tin: dantri.com.vn
website khách hàng chúng tôi hiện đang cung cấp dịch...Xem chi tiết...