Ngày em báo tin có thai, thái độ anh thật khác. Anh mới hờ hững làm sao, xa lạ làm sao. Nhưng em cứ tự ru mình rằng, bởi anh chưa sẵn sàng. Làm bố là việc hệ trọng, anh cần có thời gian thích nghi…
Khi bụng bầu vượt mặt em đề nghị một đám cưới bởi giữa chúng ta đã có sự ràng buộc. Anh đồng ý một cách miễn cưỡng, nhưng em đang mải hạnh phúc, em không bận tâm, em tin rằng chút thái độ lưỡng lự ấy sẽ bị xóa đi khi con của chúng ta ra đời, anh sẽ nhìn ngắm nó như ngắm một thiên thần và hoàn toàn bị thuyết phục rằng việc chúng ta kết hôn rồi sinh ra đứa con này là đúng đắn.
Thế mà em lại sai. Em tủi thân, thất vọng vô cùng khi con ra đời, anh vẫn để mặc em trong mọi chuyện. Em có chồng mà giống như làm mẹ đơn thân. Em cô độc ngay khi có anh bên mình. Ngoài tháng đầu tiên vì con quá nhỏ và sức em còn yếu nên có mẹ đến chăm, sau đó em luôn một mình lủi thủi. Nửa đêm con khóc anh vẫn quay mặt vào tường ngủ. Anh không có một lần thực sự ngắm nhìn con thật kỹ để nhận ra rằng nó rất giống anh sao?
Bạn bè thời gian đầu thấy ảnh hai mẹ con cùng nhau đi chơi, đi cà phê thì hỏi bố nó đâu, rồi trách yêu rằng hai mẹ con “đi ăn mảnh”. Sau dần họ cũng hiểu và im lặng. Họ ái ngại cho em, muốn tránh cho em một nỗi đau mà chẳng động đến cũng luôn nhói buốt.
Em không chịu nổi nữa rồi, sự ghẻ lạnh của anh, thái độ trách cứ của anh về ngày xưa em đưa anh vào “bẫy”. Sự trách cứ ấy làm em tổn thương sâu sắc. Cho nên ngày hôm nay, em chấp nhận buông tay. Xét cho cùng, tại sao phải cố gắng sống trong một cuộc hôn nhân mà ở đó, em chưa một ngày hạnh phúc?
Ngọc Anh
Nguồn tin: Tổng hợp
website khách hàng chúng tôi hiện đang cung cấp dịch...Xem chi tiết...